22.12.16

Xin Lỗi Em - Mối Tình Đầu Của Anh

Tây Ninh những ngày cuối tháng 4 năm 2004
Tháng 4 là tháng hè và có cái nắng oi bức nhất trong các tháng còn lại , gió hình như là không có , những chiếc lá trên cây hầu như chúng không thể di chuyển được , Nắng Tây Ninh thì có hẳn 1 bài thơ nói về độ nặng ở Tây Ninh ,
Tháng 4 có 1 ngày Lễ lớn sẻ diễn ra , mọi người ai ai đều mong chờ 1 kỳ nghĩ Lễ để có thể đi chơi xa cùng bạn bè và gia đình , còn chúng tôi . Những người lính đang tại ngũ bị cấm trại 24/24 , và không được rời xa đơn vị quá 100m . nhiều lúc ra cantin ngồi cũng không dám đi , vì sợ báo động chạy về không kịp ,
Tháng tư vẫn còn trong thời gian huấn luyện chiến sĩ mới , nên muốn đi đâu cũng không được , quanh quẩn chỉ có phòng này qua phòng khác nhưng phải chung đại đội , Rồi ngày lể cũng đến , chúng tôi được nghĩ Lễ như bao công dân khác , nhưng có điều chúng tôi luôn phải sẳn sàng trong mọi tình huống , nghĩ Lễ chỉ là nghĩ ngơi tại đơn vị chứ không có được đi đâu cả , Và dịp này cũng là dịp để người nhà của các chiến sĩ mới nhập ngũ lên thăm , nên quan cảnh cũng khá lộn xộn , phải để ý và quan sát kỹ ,
Tôi đang ngồi trên giường nói chuyện với thằng bạn , bổng có tiếng gọi . Đó là Vinh , 1 chiến sĩ trong tiểu đội của tôi , Vinh thông báo là có người nhà lên thăm , và tôi đã ghi lại tên từng người vào sổ , để còn trình lên cấp trên nữa , tôi tìm chổ ngồi cho Vinh và người nhà , lúc đi ra Vinh có giới thiệu tôi 1 người là bạn gái , 1 là em gái , hiện đang là học sinh lớp 10 ở Lâm Đồng .
Thật không ngờ 2 cô bé này cũng gan dạ , mới học lớp 10 nhưng dám vượt qua hơn 500 km xuống Tây Ninh thăm anh và bạn trai ,
Phương , em của Vinh , em có nước da trắng của xứ Lâm Đồng , nụ cười duyên dáng , ăn nói nhỏ nhẹ của 1 nữ sinh , lúc đẩu tôi cũng không quan tâm lắm , tìm được chổ xong tôi vào phòng để cho Vinh và gia đình tự nhiên , được khoảng 1 tiếng sau , Vinh chạy vào gọi tôi ra ngồi chơi , tôi cũng đi ra chung vui , ngồi nói chuyện rất vui vẻ một hồi , cũng đã tới giờ tổng vệ sinh doanh trại , nên tôi cũng yêu cầu gia đình của Vinh phải về , Phương và Hòa ( em và bạn gái của Vinh ) nói xin tôi ở lại , chơi hết ngày 1-5 rồi về , chứ đi xa mà ở được mấy tiếng về không nổi .
Tôi cũng chả biết giải quyết ra sao , nên lên báo với cấp trên , và nhờ cách giải quyết , và cuối cùng cấp trên cũng cho gia đình người thân của các chiến sĩ ở xa ngũ qua đêm , nhưng phải đi ra nhà khách của đơn vị , nằm ngoài doanh trại ,


6h , tôi dẫn Phương và Hòa đi ra nhà khách của đơn vị , nằm ngay cổng A doanh trại ,nhưng từ trong ra tới cổng cũng khá xa , trên đường đi ra tôi cũng nói chuyện với Phương , chúng tôi cứ nói chuyện qua lại , đến lúc ra tới cổng lúc nào cũng không hay .
Sáng hôm sau , Phương và Hòa vào lại , chúng tôi lại ngồi quanh quẩn bên nhau trò chuyện , rồi xin địa chỉ nhau để viết thư qua lại . Thế rồi cuộc vui nào cũng có lúc dừng , đã tới giờ em ra về lại Lâm Đồng . Vinh và bạn gái và Phương 3 người chia tay nhau trong nước mắt , sự nuối tiếc hiện rỏ trên những giọt nước mắt 3 người , Tôi chả là gì của họ , nhưng cũng khó mà tránh được sự xúc động mạnh , nhưng cũng phải quyết định thôi , vì Vinh còn nhiệm vụ của mình , Phương và Hòa còn việc học , chỉ biết hẹn nhau ngày gặp lại thôi .
1 tháng sau , tôi được Vinh đưa 1 lá thư của Phương gửi kèm với Vinh , đó là 1 lá thư Phương gửi riêng cho tôi , vì được dán cẩn thận , tôi đọc thư em với rất nhiều câu hỏi , mà khi tôi viết hồi âm lại còn sót vài câu ,
Vậy đấy chúng tôi vẫn liên lạc với nhau 1 tuần 2 lá thư , chúng tôi rất hợp nhau ,và có sở thích ngắm trăng khuya , Tôi cũng viết vài dòng và ngỏ lời muốn quen em , thật không ngờ em đồng ý , và có hứa sẽ lên thăm tôi khi thi xong học kỳ , em còn mời tôi lên Lâm Đồng chơi nữa ,
.... còn tiếp

Xem thêm bài viết khác:

0 nhận xét:

Post a Comment